Thứ Hai Tuần III MC
Bài đọc: II Kgs 5:1-15a; Lk 4:24-30.
1/
Bài đọc I: 1 Ông
Na-a-man, tướng chỉ huy quân đội của vua A-ram, là người có thần thế và uy tín
trước mặt chúa thượng của ông, vì ĐỨC CHÚA đã dùng ông mà ban chiến thắng cho
A-ram. Nhưng ông lại mắc bệnh phung hủi. 2 Khi những người
A-ram đi càn quét, họ đã bắt được một cô bé từ đất Ít-ra-en đưa về. Nó vào giúp
việc cho vợ ông Na-a-man. 3Nó nói với bà chủ: "Ôi, phải
chi ông chủ con được giáp mặt vị ngôn sứ ở Sa-ma-ri, thì chắc ngôn sứ sẽ chữa
ông khỏi bệnh phung hủi! "
4 Ông Na-a-man đến
tường trình với chúa thượng của ông: "Một thiếu nữ xuất thân từ đất
Ít-ra-en đã nói thế này thế này."5 Vua A-ram bảo:
"Ngươi cứ lên đường và trẩy đi. Ta sẽ gửi thư cho vua Ít-ra-en." Ông
Na-a-man lên đường, mang theo ba trăm ký bạc, sáu mươi ký vàng và mười bộ quần
áo để thay đổi. 6 Ông trình thư lên vua Ít-ra-en. Thư
viết: "Cùng với bức thư mà tôi gửi tới ngài đây, tôi sai Na-a-man, thuộc
hạ của tôi, đến với ngài, để ngài chữa người này khỏi bệnh phung hủi."7 Vua
Ít-ra-en đọc thư xong thì xé áo mình ra và nói: "Ta đâu có phải là vị thần
cầm quyền sinh tử, mà ông ấy lại sai người này đến nhờ ta chữa hắn khỏi bệnh
phung hủi? Các ngươi phải biết, phải thấy rằng ông ấy muốn sinh sự với
ta." 8 Vậy, khi ông Ê-li-sa, người của Thiên Chúa,
nghe biết là vua Ít-ra-en đã xé áo mình ra, thì sai người đến nói với vua:
"Sao vua lại xé áo mình ra? Người ấy cứ đến với tôi, thì sẽ biết là có một
ngôn sứ ở Ít-ra-en." 9 Ông Na-a-man đi đến cùng với
cả xe và ngựa. Ông đứng trước cửa nhà ông Ê-li-sa. 10 Ông
Ê-li-sa sai sứ giả ra nói với ông: "Ông hãy đi tắm bảy lần trong sông
Gio-đan. Da thịt ông sẽ trở lại như trước, và ông sẽ được sạch." 11 Ông
Na-a-man nổi giận bỏ đi và nói: "Ta cứ nghĩ bụng là thế nào ông ấy cũng
đích thân đi ra, rồi đứng mà cầu khẩn danh ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của ông ta. Ông
ta sẽ quơ tay lên đúng chỗ phung hủi mà chữa khỏi. 12 Nước
các sông A-va-na và Pác-pa ở Đa-mát chẳng tốt hơn tất cả nước sông ở Ít-ra-en
sao? Ta lại không thể tắm ở các sông ấy để được sạch hay sao? " Ông quay
lưng lại và tức tối ra đi. 13 Bấy giờ, các tôi tớ của ông
đến gần và nói: "Cha ơi, giả như ngôn sứ bảo cha làm một điều gì khó,
chẳng lẽ cha lại không làm? Phương chi ngôn sứ chỉ nói: Ông hãy đi tắm, thì sẽ
được sạch!" 14 Vậy ông xuống dìm mình bảy lần trong
sông Gio-đan, theo lời người của Thiên Chúa. Da thịt ông lại trở nên như da
thịt một trẻ nhỏ. Ông đã được sạch.
15 Cùng với đoàn tuỳ
tùng, ông trở lại gặp người của Thiên Chúa. Ông vào, đứng trước mặt ông ấy và
nói: "Nay tôi biết rằng: trên khắp mặt đất, không đâu có Thiên Chúa, ngoại
trừ ở Ít-ra-en.”
2/
Phúc Âm: 24 Người
nói tiếp: "Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại
quê hương mình. 25"Thật vậy, tôi nói cho các ông hay: vào
thời ông Ê-li-a, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả nước phải đói kém
dữ dội, thiếu gì bà goá ở trong nước Ít-ra-en; 26 thế mà
ông không được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp bà goá
thành Xa-rép-ta miền Xi-đôn. 27 Cũng vậy, vào thời ngôn sứ
Ê-li-sa, thiếu gì người phong hủi ở trong nước Ít-ra-en, nhưng không người nào
được sạch, mà chỉ có ông Na-a-man, người xứ Xy-ri thôi."
28 Nghe vậy, mọi
người trong hội đường đầy phẫn nộ. 29 Họ đứng dậy, lôi
Người ra khỏi thành -thành này được xây trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh
núi, để xô Người xuống vực.
30 Nhưng Người băng
qua giữa họ mà đi.
GIỚI
THIỆU CHỦ ĐỀ: Không một ngôn sứ nào
được chấp nhận tại quê hương mình.
Con
người thường dễ nản chí tức giận, sau khi đã cố gắng hết sức để yêu thương lo
lắng cho người thân yêu, mà họ vẫn vô tâm và làm cho mình phải đau khổ hơn nữa.
Các Bài Đọc hôm nay nói lên những đối xử vô ơn tệ bạc của con người với Thiên
Chúa.
Trong
Bài Đọc I, Sách Các Vua II tường thuật sự kiện tiên tri Elisha chữa khỏi bệnh
cùi cho Naaman, tướng Syria. Mặc dù là một người Dân-ngọai và kẻ thù của
Israel, nhưng ông đã thú nhận “không có một Thiên Chúa nào khác trừ Thiên Chúa
của Israel.” Trong Phúc Âm, mặc dù Chúa Giêsu đã dùng lịch sử để vạch ra sự vô
ơn và hậu quả của sự cứng lòng, người Do-Thái vẫn ngoan cố không chịu sửa đổi,
còn mang Chúa lên đỉnh núi và xô Ngài xuống vực thẳm.
KHAI
TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I: Tiên tri Elisha chữa Naaman khỏi bệnh cùi.
1.1/
Hai con người Israel, hai niềm tin:
(1)
Người nữ tỳ của vợ ông Naaman: Cô không ghét chủ vì đã bắt mình làm nô lệ; trái
lại, cô còn muốn sự tốt lành cho chủ, kẻ thù của Israel. Cô tuyệt đối tin tưởng
và hy vọng nơi Thiên Chúa sẽ chữa lành qua tiên-tri Elisha. Đây là một hành
động nguy hiểm; vì nếu Naaman không khỏi, cô sẽ mất mạng vì đã đánh lừa ông.
(2)
Vua Israel: luôn ở trong tình trạng nghi ngờ và sợ sệt người khác muốn làm hại
mình. Khi vua Israel đọc xong thư của vua Aram thì xé áo mình ra và nói:
"Ta đâu có phải là vị thần cầm quyền sinh tử, mà ông ấy lại sai người này
đến nhờ ta chữa hắn khỏi bệnh phung hủi? Các ngươi phải biết, phải thấy rằng
ông ấy muốn sinh sự với ta." Là vua trong nước, mà vua chẳng biết, và chắc
cũng chẳng quan tâm có tiên-tri Elisha, người của Thiên Chúa có quyền năng chữa
bệnh, đang ở trong nước mình. Chính tiên-tri Elisah, khi nghe biết là vua Israel
đã xé áo mình ra, thì sai người đến nói với vua: "Sao vua lại xé áo mình
ra? Người ấy cứ đến với tôi, thì sẽ biết là có một ngôn sứ ở
Israel."
1.2/
Niềm tin của Naaman được củng cố bởi các đầy tớ của ông.
(1)
Phải khiêm nhường: Kiêu ngạo vì muốn giữ thể diện hay vì tự ái dân tộc là những
lý do làm con người không nhận ra và không lãnh nhận được hồng ân Thiên Chúa.
Ông Naaman tức giận vì tiên-tri Elisha không thân hành ra tiếp ông, nhưng qua
sứ giả. Ông cần người tiên tri làm ơn, chứ tiên tri đâu có cầu ơn ông đâu mà
phải thân hành ra tiếp. Điều vô lý nữa là ông Naaman đã có sẵn trong đầu những
gì tiên tri phải làm để chữa ông, và tức giận khi tiên-tri không làm như thế.
Đã bao nhiêu lần chúng ta cũng có sẵn những ý tưởng trong đầu và muốn Thiên
Chúa cũng như tha nhân phải thi hành như vậy để giúp ta! Sau cùng, ông cũng
hãnh diện hão về các con sông trong xứ sở của mình: “Nước các sông Avana và
Pharpar ở Damascus chẳng tốt hơn tất cả nước sông ở Israel sao? Ta lại không
thể tắm ở các sông ấy để được sạch hay sao?"
(2)
Phải bình tĩnh để nhận ra điều đơn giản (common sense) của cuộc sống: Có những
điều quá thông thường mà khi con người nóng giận, họ sẽ không nhìn ra. Khi thấy
chủ mình tức tối bỏ về, các tôi tớ của ông đến gần và nói: "Cha ơi, giả
như ngôn sứ bảo cha làm một điều gì khó, cha có thể có lý do không làm! Đàng
này ngôn sứ chỉ nói: Ông hãy đi tắm, thì sẽ được sạch!" Nhận ra sự nóng
giận vô lý của mình, ông xuống dìm mình bảy lần trong sông Jordan, theo lời
người của Thiên Chúa. Da thịt ông lại trở nên như da thịt một trẻ nhỏ. Ông đã
được sạch.
(3)
Naaman tuyên bố niềm tin vào Thiên Chúa: Cùng với đoàn tuỳ tùng, ông trở lại
gặp người của Thiên Chúa. Lần này Ông vào, đứng trước mặt tiên-tri và nói:
"Nay tôi biết rằng: trên khắp mặt đất, không đâu có Thiên Chúa, ngoại trừ
ở Israel.”
Điều
trớ trêu là một tướng ngọai bang, kẻ thù của Do-thái lại có đức tin hơn một ông
vua của Do-thái. Ông tin vào một nữ tỳ và lặn lội lên đường đi tìm đến người
của Thiên Chúa là tiên-tri Elisha. Ông được chữa lành và tuyên xưng niềm tin
của ông vào Thiên Chúa.
2/
Phúc Âm: Không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương
mình.
(1)
Tiên-tri Elijah cho hũ bột của bà góa tại Zarepta, Sidon, không cạn: "Thật
vậy, tôi nói cho các ông hay: vào thời ông Elijah, khi trời hạn hán suốt ba năm
sáu tháng, cả nước phải đói kém dữ dội, thiếu gì bà goá ở trong nước Israel;
thế mà ông không được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp
bà goá thành Zarepta miền Sidon.”
(2)
Tiên-tri Elisha chữa Naaman, tướng Syria, khỏi bệnh cùi: “Cũng vậy, vào thời
ngôn sứ Elisah, thiếu gì người phong hủi ở trong nước Israel, nhưng không người
nào được sạch, mà chỉ có ông Naaman, người xứ Syria thôi."
2.2/
Lịch sử tái diễn: “Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ. Họ đứng
dậy, lôi Người ra khỏi thành - thành này được xây trên núi. Họ kéo Người lên
tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực. Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi.”
-
Không giống Naaman, họ không kiềm chế được tính kiêu ngạo, nóng giận. Họ nghĩ
là Chúa Giêsu xúc phạm tới danh dự dân tộc của họ. Thực sự, Chúa Giêsu chỉ muốn
giúp họ nhìn ra sự thật; nhưng họ từ chối không làm.
-
Không giống Naaman, họ không nhìn ra những đơn giản của cuộc sống. Lịch sử dạy
con người những bài học quí giá: Hãy nhìn gương của những người đi trước; nếu
họ làm những quyết định khôn ngoan sinh lợi ích, hãy bắt chước; nếu họ làm
những quyết định điên rồ, đừng bắt chước họ làm như vậy.
Điều
trớ trêu là cũng một Bà gốc Phoenician, có con gái bị quỉ ám ở Sidon, kiên nhẫn
tin tưởng vào Chúa Giêsu đến độ câu trả lời của Bà làm Chúa Giêsu phải ngạc
nhiên và chữa lành con gái Bà: “Vâng, nhưng chó con cũng được ăn những thứ từ
trên bàn của chủ rơi xuống!” Trong khi những người đồng hương với Chúa, đã
không tin tưởng, còn tức giận xô Chúa xuống vực thẳm! Sự thật phũ phàng, khó
tin, nhưng vẫn đang xảy ra!
-
Khi nào chúng ta cảm thấy nản chí, muốn bỏ cuộc trong việc yêu thương và giúp
dỡ người khác; hãy nhớ Lời Chúa nói: “Không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại
quê hương mình.”
-
Nếu Chúa đã làm ơn và bị đối xử như thế, chúng ta là môn đệ Ngài cũng phải đồng
chịu số phận. Nhớ rằng chúng ta chưa chịu vô ơn đến độ treo thân trên Thập Giá.
-
Điều này giúp mở mắt chúng ta để nhận ra những hồng ân Thiên Chúa và những sự
giúp đỡ của tha nhân không ngừng đổ trên ta; để đừng bao giờ đối xử vô ơn tệ
bạc với người thi ơn như vậy.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên OP
****************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét