Thứ Năm Tuần IV MC
Bài đọc: Exo
32:7-14; Jn 5:31-47.
1/ Bài đọc I:
7 ĐỨC CHÚA phán với ông Mô-sê: "Hãy đi xuống, vì dân
ngươi đã hư hỏng rồi, dân mà ngươi đã đưa lên từ đất Ai-cập.
8 Chúng đã vội đi ra ngoài con đường Ta truyền cho chúng đi.
Chúng đã đúc một con bê, rồi sụp xuống lạy nó, tế nó và nói: "Hỡi
Ít-ra-en, đây là thần của ngươi đã đưa ngươi lên từ đất Ai-cập."
9 ĐỨC CHÚA lại phán với ông Mô-sê: "Ta đã thấy dân này
rồi, đó là một dân cứng đầu cứng cổ.
10 Bây giờ cứ để mặc Ta, cứ để cơn thịnh nộ của Ta bừng lên
phạt chúng, và Ta sẽ tiêu diệt chúng. Nhưng Ta sẽ làm cho ngươi thành một dân
lớn."
11 Ông Mô-sê cố làm cho nét mặt ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của ông,
dịu lại. Ông thưa: "Lạy ĐỨC CHÚA, tại sao Ngài lại bừng bừng nổi giận với
dân Ngài, dân mà Ngài đã giơ cánh tay mạnh mẽ uy quyền đưa ra khỏi đất Ai-cập?
12 Tại sao người Ai-cập lại có thể rêu rao: Chính vì ác tâm mà
Người đã đưa chúng ra, để giết chúng trong miền núi và tiêu diệt chúng khỏi mặt
đất? Xin Ngài nguôi cơn thịnh nộ và xin Ngài thương đừng hại dân Ngài.
13 Xin Ngài nhớ đến các tôi tớ Ngài là Áp-ra-ham, I-xa-ác và
Ít-ra-en; Ngài đã lấy chính danh Ngài mà thề với các vị ấy rằng: Ta sẽ làm cho
dòng dõi các ngươi đông đúc như sao trên trời, và sẽ ban cho dòng dõi các ngươi
tất cả miền đất ấy, là miền đất Ta đã hứa; chúng sẽ được thừa hưởng miền đất ấy
đến muôn đời."
14 ĐỨC CHÚA đã thương, không giáng phạt dân Người như Người đã
đe.
2/ Phúc Âm:
31 Nếu tôi làm chứng về chính mình, thì lời chứng của tôi không
thật. 32 Có Đấng khác làm chứng về tôi, và tôi biết: lời
Người làm chứng về tôi là lời chứng thật. 33 Chính các ông
đã cử người đến gặp ông Gio-an, và ông ấy đã làm chứng cho sự thật. 34 Phần
tôi, tôi không cần lời chứng của một phàm nhân, nhưng tôi nói ra những điều này
để các ông được cứu độ. 35 Ông Gio-an là ngọn đèn cháy
sáng, và các ông đã muốn vui hưởng ánh sáng của ông trong một thời gian. 36 Nhưng
phần tôi, tôi có một lời chứng lớn hơn lời chứng của ông Gio-an: đó là những
việc Chúa Cha đã giao cho tôi để tôi hoàn thành; chính những việc tôi làm đó
làm chứng cho tôi rằng Chúa Cha đã sai tôi. 37 Chúa Cha,
Đấng đã sai tôi, chính Người cũng đã làm chứng cho tôi. Các ông đã không bao giờ
nghe tiếng Người, cũng chẳng bao giờ thấy tôn nhan Người. 38 Các
ông đã không để cho lời Người ở mãi trong lòng, bởi vì chính các ông không tin
vào Đấng Người đã sai đến. 39 Các ông nghiên cứu Kinh
Thánh, vì nghĩ rằng trong đó các ông sẽ tìm được sự sống đời đời. Mà chính Kinh
Thánh lại làm chứng về tôi. 40 Các ông không muốn đến cùng
tôi để được sự sống. 41 Tôi không cần người đời tôn vinh. 42 Nhưng
tôi biết: các ông không có lòng yêu mến Thiên Chúa. 43 Tôi
đã đến nhân danh Cha tôi, nhưng các ông không đón nhận. Nếu có ai khác nhân
danh mình mà đến, thì các ông lại đón nhận. 44 Các ông tôn
vinh lẫn nhau và không tìm kiếm vinh quang phát xuất từ Thiên Chúa duy nhất,
thì làm sao các ông có thể tin được? 45 Các ông đừng tưởng
là tôi sẽ tố cáo các ông với Chúa Cha. Kẻ tố cáo các ông chính là ông Mô-sê,
người mà các ông tin cậy. 46 Vì nếu các ông tin ông Mô-sê,
thì hẳn các ông cũng tin tôi, bởi lẽ ông ấy đã viết về tôi. 47 Nhưng
nếu điều ông ấy viết mà các ông không tin, thì làm sao tin được lời tôi
nói?"
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Nhà lãnh đạo phải trung thành yêu thương dân đến
cùng.
Các nhà lãnh đạo tinh thần dễ nản chí khi nhìn
thấy những vong ân, bội nghĩa của những người mình hướng dẫn; nhưng Thiên Chúa
đòi họ phải kiên nhẫn và yêu thương họ đến cùng. Các Bài Đọc hôm nay đưa ra
những mẫu gương của các nhà lãnh đạo sẵn sàng hy sinh cho dân chúng.
Trong Sách Xuất Hành, Thiên Chúa muốn thử Moses
nên nói với ông hãy để Ngài tiêu diệt họ và Ngài sẽ ban một dân khác lớn hơn;
vì họ đã phản bội Thiên Chúa qua việc đúc con bê bằng vàng để thờ lạy. Ông
Moses bầu cử cho dân khỏi bị tiêu diệt. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu có thể để cho
người Do-thái chết trong sự cứng lòng của họ, nhưng Ngài chọn con đường kiên
nhẫn thuyết phục họ tin vào Ngài, bằng cách đưa ra các nhân chứng: Gioan Tẩy
Giả, tiếng Chúa Cha làm chứng từ trời, các công việc Ngài làm, và bằng chứng
Kinh Thánh.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Ông
Moses bầu cử cho dân trước Thiên Chúa.
1.1/ Dân chúng phản bội Thiên Chúa: Thờ lạy bụt
thần là tội vi phạm trầm trọng tới điều răn thứ nhất. Điều khôi hài hơn nữa là
thay vì cám ơn Thiên Chúa đã dùng uy quyền đưa họ ra khỏi đất nô lệ của Ai-cập,
họ lại cho là công ơn của con bò vàng mà tay họ làm nên, sụp lạy nó, và nói:
"Hỡi Israel, đây là thần của ngươi đã đưa ngươi lên từ đất Ai-cập."
Chúng ta rất ghét người vô ơn; và ghét hơn nữa người đánh cắp công lao của
chúng ta. Thế mà rất nhiều lần chúng ta đã không biết cám ơn Thiên Chúa về
những công ơn Ngài làm cho chúng ta, lại còn cho công ơn ấy vào sai chỗ như:
Thần Tài, người khác, hay chính sức mình!
Tiên tri Isaiah nhận xét rất đúng về những hạng
người vô ơn này khi nói: “Con bò còn biết chủ, con lừa còn biết cái máng cỏ nhà
chủ nó. Nhưng Israel thì không biết, dân Ta chẳng hiểu gì” (Isa 1:3). Nói cách
khác, con người vô ơn còn thua lòai bò lừa. Đó là lý do tại sao Đức Chúa phán
với ông Moses: "Ta đã thấy dân này rồi, đó là một dân cứng đầu cứng cổ.
Bây giờ cứ để mặc Ta, cứ để cơn thịnh nộ của Ta bừng lên phạt chúng, và Ta sẽ
tiêu diệt chúng. Nhưng Ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn."
1.2/ Ông Moses bầu cử cho dân: Mặc dù không đồng
ý với việc của dân làm; nhưng ông Moses xin Thiên Chúa tha thứ đừng tru diệt
họ, vì hai lý do sau:
(1) Vì danh Thiên Chúa: Nếu Thiên Chúa tru diệt
họ, người Ai-cập lại có thể rêu rao: “Chính vì ác tâm mà Người đã đưa chúng ra,
để giết chúng trong miền núi và tiêu diệt chúng khỏi mặt đất.”
(2) Vì lời hứa với các tổ phụ: “Xin Ngài nhớ đến
các tôi tớ Ngài là Abraham, Isaac và Israel; Ngài đã lấy chính danh Ngài mà thề
với các vị ấy rằng: Ta sẽ làm cho dòng dõi các ngươi đông đúc như sao trên
trời, và sẽ ban cho dòng dõi các ngươi tất cả miền đất ấy, là miền đất Ta đã
hứa; chúng sẽ được thừa hưởng miền đất ấy đến muôn đời.”
Đức Chúa đã thương, Ngài không giáng phạt dân
Người như Người đã đe. Lãnh đạo dân, nhất là trong hòan cảnh khó khăn như thời
gian lang thang trong sa mạc 40 năm, không dễ. Moses không luôn luôn liên nhẫn
với dân đâu, chính ông cũng đã từng than phiền với Thiên Chúa vì sự cứng lòng
và độc ác của dân khi họ không tìm được nước uống: "Con phải làm gì cho
dân này bây giờ? Chỉ một chút nữa là họ ném đá con!"
2/ Phúc Âm: Chúa
Giêsu kiên nhẫn thuyết phục người Do-thái.
Trong ba năm công khai rao giảng, Chúa Giêsu
đụng độ nhiều lần với các kinh-sư và biệt-phái. Thông thường, con người thường
cho người khác tối đa là 3 lần để hiểu sự thật; sau đó sẽ không cần cắt nghĩa
nữa nếu họ vẫn ngoan cố không chịu tin. Chúa Giêsu rất kiên nhẫn với họ trong
việc giải thích Người là Đấng Thiên Sai mà họ đang mong chờ. Chúa Giêsu biết:
Nếu Ngài làm chứng về chính mình, thì lời chứng của Ngài không dễ cho họ tin.
Vì thế, Ngài phải theo cách của Lề Luật đòi: ít nhất phải có hai nhân chứng để
chứng nhận một điều là sự thật. Ngài liệt kê các nhân chứng của Ngài như sau:
(1) Gioan Tẩy Giả: làm chứng cho Chúa Giêsu
nhiều lần. Ông đã chỉ vào Chúa Giêsu và nói: "Đây là Chiên Thiên Chúa, đây
Đấng xoá bỏ tội trần gian. Chính Người là Đấng tôi đã nói tới khi bảo rằng: Có
người đến sau tôi, nhưng trổi hơn tôi, vì có trước tôi.” “Chính các ông đã cử
người đến gặp ông Gioan, và ông ấy đã làm chứng cho sự thật. Phần tôi, tôi
không cần lời chứng của một phàm nhân, nhưng tôi nói ra những điều này để các
ông được cứu độ.”
(2) Các phép lạ Chúa đã làm: Người Do-thái đã
chứng kiến hay nghe nói về những phép lạ Chúa Giêsu đã làm. Phép lạ mà họ mới
chứng kiến là Chúa chữa lành một người bại liệt đã 38 năm. Những phép lạ này
đòi hỏi người làm phải có uy quyền hay đến từ Thiên Chúa. Chúa Giêsu giải thích
cho họ: “Nhưng phần tôi, tôi có một lời chứng lớn hơn lời chứng của ông Gioan:
đó là những việc Chúa Cha đã giao cho tôi để tôi hoàn thành; chính những việc
tôi làm đó làm chứng cho tôi rằng Chúa Cha đã sai tôi.”
(3) Tiếng Chúa Cha làm chứng từ trời và trong
lòng mọi người: Hai lần Chúa Cha đã làm chứng từ trời cho Chúa Con bằng tiếng
vọng từ trời “Đây là Con Ta yêu dấu. Các ngươi hãy nghe lời Người” khi Chúa
Giêsu chịu Phép Rửa và khi Ngài Biến Hình. Hơn nữa, Chúa Cha vẫn làm việc trong
tâm hồn người Do-thái cũng như các tín hữu, nếu họ để tâm nghe Người. Họ không
nhận ra tiếng Chúa Cha là vì: “Các ông đã không bao giờ nghe tiếng Người, cũng
chẳng bao giờ thấy tôn nhan Người. Các ông đã không để cho lời Người ở mãi
trong lòng, bởi vì chính các ông không tin vào Đấng Người đã sai đến.”
(4) Kinh thánh làm chứng cho Chúa Giêsu: “Các
ông nghiên cứu Kinh Thánh, vì nghĩ rằng trong đó các ông sẽ tìm được sự sống
đời đời. Mà chính Kinh Thánh lại làm chứng về tôi. Các ông không muốn đến cùng
tôi để được sự sống.”
(5) Ý hướng tốt lành của Chúa Giêsu: Nếu một
người chỉ mong muốn và cố gắng hết sức để cho người khác được điều tốt lành, và
không muốn bất kỳ một sự tôn vinh hay trả ơn; người đó thực sự yêu người khác.
Chúa Giêsu thuyết phục họ hãy tin vào Ngài để được sống, vì Ngài thực sự yêu
thương và lo lắng cho họ. Nếu họ không có ý hướng tốt lành: chỉ tôn vinh lẫn
nhau và không tìm kiếm vinh quang phát xuất từ Thiên Chúa duy nhất, họ sẽ không
thể tin vào Ngài.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Nhà lãnh đạo tinh thần phải kiên trì chịu đau
khổ để đưa dân về với Thiên Chúa. Họ phải kiên nhẫn học hỏi và cắt nghĩa cho
những người được họ hướng dẫn.
- Phần thưởng mà họ nhận được không phải là sự
tôn vinh cá nhân hay những lợi lộc vật chất; nhưng là chính Thiên Chúa và niềm
vui được làm vinh quang Cha trên trời.
- Dân chúng không nhận ra sự thật vì rất nhiều
lý do: quá đau khổ, không có kiến thức căn bản, chước cám dỗ của ba thù. Nhà
lãnh đạo may mắn được Thiên Chúa ban cho hiểu biết và có sức mạnh hơn để vượt
qua. Họ phải gánh chịu đau khổ và tha thứ cho dân như Chúa Cha, Chúa Giêsu, và
Moses đã gánh chịu và tha thứ cho dân.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên OP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét