Thứ Bảy, Tuần IV TN2
Bài đọc: Heb
13:15-17, 20-21; I Kgs 3:4-13; Mk 6:30-34.
1/ Bài đọc I (năm lẻ):
15 Vậy nhờ Người, chúng ta hãy luôn luôn dùng lời ngợi khen làm
lễ tế dâng lên Thiên Chúa, tức là dùng miệng lưỡi mà ca tụng Danh Thánh.
16 Anh em chớ quên làm việc từ thiện, giúp đỡ lẫn nhau, vì
Thiên Chúa ưa thích những hy lễ như thế. 17 Anh em hãy
vâng lời những người lãnh đạo anh em và hãy phục tùng họ, vì họ chăm sóc linh
hồn anh em như những người sẽ phải trả lẽ với Thiên Chúa. Như thế, họ sẽ vui vẻ
thi hành phận sự của mình mà không than thở, bởi vì điều đó chẳng ích gì cho
anh em.
20 Thiên Chúa là nguồn mạch bình an đã đưa Đức Giê-su, Chúa
chúng ta ra khỏi cái chết. Đức Giê-su là vị Mục Tử cao cả của đoàn chiên, là
Đấng đã đổ máu mình ra để thiết lập giao ước vĩnh cửu. 21 Xin
Thiên Chúa ban cho anh em mọi ơn lành để có sức thi hành thánh ý Người. Xin
Người thực hiện nơi anh em điều đẹp lòng Người, nhờ Đức Giê-su Ki-tô. Kính dâng
Đức Ki-tô vinh quang đến muôn thuở muôn đời. A-men.
2/ Bài đọc I (năm chẵn):
4 Vua đi Ghíp-ôn để tế lễ vì chỗ ấy là nơi cao quan trọng
nhất; Sa-lô-môn dâng một ngàn lễ vật toàn thiêu trên bàn thờ ấy.
5 Tại Ghíp-ôn, đang đêm ĐỨC CHÚA hiện ra báo mộng cho vua
Sa-lô-môn, Thiên Chúa phán: "Ngươi cứ xin đi, Ta sẽ ban cho." 6 Vua
Sa-lô-môn thưa: "Chính Ngài đã lấy lòng nhân hậu lớn lao mà xử với tôi tớ
Chúa là Đa-vít thân phụ con, như người đã bước đi trước nhan Chúa cách trung
thực, công chính, với tâm hồn ngay thẳng. Chúa đã duy trì lòng nhân hậu lớn lao
ấy đối với người, khi ban cho người có một đứa con ngồi trên ngai của người hôm
nay.
7 Và bây giờ, lạy ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa của con, chính Chúa
đã đặt tôi tớ Chúa đây lên ngôi kế vị Đa-vít, thân phụ con, mặc dầu con chỉ là
một thanh niên bé nhỏ, không biết cầm quyền trị nước. 8 Con
lại ở giữa dân mà Chúa đã chọn, một dân đông đúc, đông không kể xiết, cũng
không đếm nổi. 9 Xin ban cho tôi tớ Chúa đây, một tâm hồn
biết lắng nghe, để cai trị dân Chúa và phân biệt phải trái; chẳng vậy, nào ai
có đủ sức cai trị dân Chúa, một dân quan trọng như thế?"
10 Chúa hài lòng vì vua Sa-lô-môn đã xin điều đó. 11 Thiên
Chúa phán với vua: "Bởi vì ngươi đã xin điều đó, ngươi đã không xin cho
được sống lâu, hay được của cải, cũng không xin cho kẻ thù ngươi phải chết,
nhưng đã xin cho được tài phân biệt để xét xử,
12 thì này, Ta làm theo như lời ngươi: Ta ban cho ngươi một tâm
hồn khôn ngoan minh mẫn, đến nỗi trước ngươi, chẳng một ai sánh bằng, và sau
ngươi, cũng chẳng có ai bì kịp.
13 Cả điều ngươi không xin, Ta cũng sẽ ban cho ngươi: giàu có,
vinh quang, đến nỗi suốt đời ngươi không có ai trong các vua được như ngươi.
3/ Phúc Âm:
30 Các Tông Đồ tụ họp chung quanh Đức Giê-su, và kể lại cho
Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi điều các ông đã dạy.
31 Người bảo các ông: "Chính anh em hãy lánh riêng ra đến
một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút." Quả thế, kẻ lui người tới quá
đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống nữa.
32 Vậy, thầy trò xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi hoang
vắng. 33 Thấy các ngài ra đi, nhiều người hiểu ý, nên từ
khắp các thành, họ cùng nhau theo đường bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài. 34 Ra
khỏi thuyền, Đức Giê-su thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì
họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Liên hệ giữa mục-tử và
đoàn chiên
Trong cuộc đời không ai là một hòn đảo để tự
mình sinh sống. Con người cần sự giúp đỡ của tha nhân, và chính họ cũng phải
giúp đỡ người khác. Một em bé chào đời không thể tự mình sinh sống. Về phương
diện vật chất, em cần sự thương yêu và chăm sóc của cha mẹ cho đến khi em đủ
khả năng để tự sinh sống một mình. Về phương diện tri thức, em cần sự giáo dục
trong gia đình cũng như nhà trường, để giúp em thâu thập những kiến thức cần
thiết để biết đối xử, suy luận, và làm việc với mọi người. Về phương diện tâm
linh, em cần được hướng dẫn để nhận ra Đấng Tạo Thành, và sống mối tương quan
với Ngài.
Các Bài Đọc hôm nay nhấn mạnh đến những mối liên
hệ này, đặc biệt mối liên hệ giữa mục-tử và đoàn chiên. Trong Bài Đọc I, năm
lẻ, tác-giả Thư Do-thái nhấn mạnh đến việc cả hai bên phải giúp đỡ lẫn nhau, và
đoàn chiên phải vâng lời vị mục tử. Trong Bài đọc I, năm chẵn, vua Solomon chỉ
xin Thiên Chúa ban cho có được khôn ngoan để chăn dắt dân chúng trong chính
trực và thương yêu, vì Vua biết có khôn ngoan là có tất cả. Trong Phúc Âm, tuy
Chúa Giêsu muốn các môn đệ phải biết quí trọng sự yên tĩnh để nghỉ ngơi và sống
mối liên hệ với Thiên Chúa, nhưng chính Ngài đã không thể cầm được lòng thương
xót khi thấy dân Ngài vất vả “như chiên không người chăn dắt.”
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Cùng
giúp đỡ nhau để thi hành thánh ý Chúa.
1.1/ Bổn phận tương thân, tương trợ: Mục đích
của tôn giáo là đưa con người tới Thiên Chúa. Để thể hiện điều này, con người
phải thực hiện 2 điều:
(1) Thờ phượng và ngợi khen Thiên Chúa qua Đức
Kitô: “Vậy nhờ Người, chúng ta hãy luôn luôn dùng lời ngợi khen làm lễ tế dâng
lên Thiên Chúa, tức là dùng miệng lưỡi mà ca tụng Danh Thánh.” Việc thờ phượng
biểu lộ qua cầu nguyện cá nhân và phụng vụ cộng đồng.
(2) Giúp cho mọi người có cơ hội đến với Thiên
Chúa: “Anh em chớ quên làm việc từ thiện, giúp đỡ lẫn nhau, vì Thiên Chúa ưa
thích những hy lễ như thế.” Theo cách cấu trúc của Giáo Hội, những người lãnh
đạo tinh thần tại địa phương như các giám-mục, linh-mục, là những người có
trách nhiệm trực tiếp lo cho phần linh hồn của các tín hữu. Tác giả khuyên các
tín hữu hãy vâng lời những người lãnh đạo tinh thần này: “Anh em hãy vâng lời
những người lãnh đạo anh em và hãy phục tùng họ, vì họ chăm sóc linh hồn anh em
như những người sẽ phải trả lẽ với Thiên Chúa. Như thế, họ sẽ vui vẻ thi hành
phận sự của mình mà không than thở, bởi vì điều đó chẳng ích gì cho anh em.”
Ngoài việc vâng lời, các tín hữu còn phải tích cực hơn bằng cách biểu lộ sự
biết ơn bằng cách cầu nguyện và săn sóc đến nhu cầu vật chất, để họ có sức khỏe
và thời gian để phục vụ đoàn chiên. Giúp đỡ họ là giúp đỡ chính mình vậy.
1.2/ Phải thi hành thánh ý Thiên Chúa: Đây là
mục đích chính của con người trong cuộc đời, vì tất cả mọi loài Thiên Chúa dựng
nên là cho một mục đích. Đâu là mục đích hay thánh ý của Thiên Chúa cho con
người? Tác-giả Thư Do-thái đã vạch ra rất rõ ràng: đó là được chung hưởng hạnh
phúc với Thiên Chúa. Như vậy, tuy là ý của Thiên Chúa, nhưng là vì lợi ích cho
con người; vì thế, ý của Thiên Chúa cũng phải là ý của con người.
(1) Đức Kitô thi hành thánh ý Thiên Chúa Cha: Để
đạt mục đích của Thiên Chúa, Đức Kitô đã vâng lời Thiên Chúa trong mọi sự ngay
cả chấp nhận cái chết để thực hiện thánh ý Thiên Chúa: “Thiên Chúa là nguồn
mạch bình an đã đưa Đức Giêsu, Chúa chúng ta ra khỏi cái chết. Đức Giêsu là vị
Mục Tử cao cả của đoàn chiên, là Đấng đã đổ máu mình ra để thiết lập giao ước
vĩnh cửu.”
(2) Chúng ta cũng phải trung thành thi hành
thánh ý của Ngài: Nếu Đức Kitô đã sẵn sàng hy sinh đổ máu cho chúng ta được
sống, lẽ nào chúng ta lại để cho máu cực thánh của Ngài trở nên vô hiệu nơi bản
thân chúng ta. Tác giả cầu xin cho các tín hữu: “Xin Thiên Chúa ban cho anh em
mọi ơn lành để có sức thi hành thánh ý Người. Xin Người thực hiện nơi anh em
điều đẹp lòng Người, nhờ Đức Giêsu Kitô. Kính dâng Đức Kitô vinh quang đến muôn
thuở muôn đời. Amen.”
2/ Bài đọc I (năm chẵn): Xin ban cho tôi tớ Chúa đây, một tâm hồn biết lắng nghe, để cai trị
dân Chúa và phân biệt phải trái.
2.1/ Lời cầu xin cho được khôn ngoan của vua
Solomon: Người khôn ngoan là người biết Thiên Chúa, biết mình, và biết người.
Vua Solomon chứng minh ông là người khôn ngoan ngay cả trước khi ông cầu xin
cho được khôn ngoan.
(1) Solomon biết học hỏi kinh nghiệm của người
đi trước: Sống dưới sự giáo dục của vua cha David, Solomon chắc chắn đã học hỏi
rất nhiều tính tốt nơi cha của mình như: lòng tin tưởng tuyệt đối và kính sợ
Thiên Chúa, tâm hồn công chính ngay thẳng, luôn thương yêu và lo lắng cho những
người dưới quyền mình. Tuy nhiên, Solomon cũng đã được biết tội lỗi của cha và
những hậu quả tai hại đã xảy đến cho gia đình và đất nước; hậu quả của việc
không biết xét xử công minh. Thực ra, lời Thiên Chúa hỏi Solomon: " Ngươi
cứ xin đi, Ta sẽ ban cho!" là một lời thử thách nguy hiểm; vì nếu không
biết điều mình xin, những gì Thiên Chúa ban cho sẽ gây thiệt hại cho Solomon
nhiều hơn là làm lợi. Ví dụ: xin cho được sống trường thọ trong khi cơ thể già
yếu và bệnh tật; hay xin cho được giàu có mà không biết sự giàu có sẽ làm cho
gia đình tan nát hay làm con người xa Thiên Chúa.
(2) Solomon nhận ra khả năng giới hạn của mình
trong việc điều khiển đất nước: Người lãnh đạo phải là người khôn ngoan sáng
suốt, thì mới có thể chỉ đường cho dân chúng đi; ngược lại, nếu người lãnh đạo
mù quáng, làm sao ông có thể chỉ đường cho dân chúng? Đúng như lời Chúa Giêsu
chỉ trích các biệt phái và kinh sư: "Mù dẫn mù, cả hai cùng lăn xuống
hố!" Nhận ra sự quan trọng của khôn ngoan trong việc lãnh đạo quốc gia và
giới hạn của bản thân, Solomon cầu xin với Thiên Chúa: "Con chỉ là một
thanh niên bé nhỏ, không biết cầm quyền trị nước. Con lại ở giữa dân mà Chúa đã
chọn, một dân đông đúc, đông không kể xiết, cũng không đếm nổi. Xin ban cho tôi
tớ Chúa đây, một tâm hồn biết lắng nghe, để cai trị dân Chúa và phân biệt phải
trái; chẳng vậy, nào ai có đủ sức cai trị dân Chúa, một dân quan trọng như
thế?"
2.2/ Thiên Chúa hài lòng và hứa ban điều vua
Solomon xin.
(1) Thiên Chúa hài lòng và ban cho Solomon điều
vua ước nguyện: Lời xin của Solomon đẹp lòng Thiên Chúa, vì vua không chỉ quan
tâm đến bản thân, nhưng biết để ý đến việc chăn dắt Dân Chúa. Ngài phán với
vua: "Bởi vì ngươi đã xin điều đó, ngươi đã không xin cho được sống lâu,
hay được của cải, cũng không xin cho kẻ thù ngươi phải chết, nhưng đã xin cho
được tài phân biệt để xét xử, thì này, Ta làm theo như lời ngươi: Ta ban cho
ngươi một tâm hồn khôn ngoan minh mẫn, đến nỗi trước ngươi, chẳng một ai sánh
bằng, và sau ngươi, cũng chẳng có ai bì kịp."
(2) Có khôn ngoan là có tất cả: Solomon có thể
nhìn thấy trước những gì khôn ngoan sẽ mang lại. Khi biết cách lãnh đạo, đời
sống dân chúng sẽ phát triển, đất nước sẽ thái bình thịnh trị; người lãnh đạo
khôn ngoan sẽ được vinh quang và hưởng mọi nguồn phú túc giàu sang từ dân
chúng. Ngược lại, với một người không biết lãnh đạo, đời sống dân chúng sẽ lầm
than khổ sở, đất nước sẽ rơi vào tình trạng nghèo đói, nhà lãnh chắc chắn sẽ
phải lãnh nhận hậu quả và bị khai trừ để người khác thay thế. Vì vậy, biết cách
xin đúng đắn như Solomon là biết cách giải quyết mọi vấn đề. Lịch sử chứng minh
triều đại của Solomon là triều đại huy hoàng và thịnh vượng nhất trong số tất
cả các vua của Israel.
3/ Phúc Âm: Hãy
lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút.
3.1/ Người tông-đồ cần quí trọng sự thanh vắng
để được nghỉ ngơi bồi dưỡng: Các tông-đồ cũng giống như chúng ta dễ cảm thấy
mừng vui khi nhìn thấy kết quả những gì mình đã hy sinh và được dân chúng hoan
ngênh nhiệt liệt. Những lúc như thế, đa số sẽ sẵn sàng hy sinh, ngay cả việc ăn
uống, ngủ nghỉ, để có thời giờ làm việc hơn nữa để đáp ứng mọi nhu cầu của dân
chúng. Tuy nhiên, Chúa Giêsu đã khôn ngoan nhắc nhở các ông: “Chính anh em hãy
lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút.” Có nhiều lý do cho
lời khuyên khôn ngoan này:
- Thân xác con người có giới hạn của nó: Khi con
người làm việc mệt mỏi, họ cần được nghỉ ngơi dưỡng sức; nếu không họ sẽ dễ dàng
bị quá tải, và làm việc sẽ không đạt hiệu năng.
- Hoạt động tông đồ cần được thăng bằng qua đời
sống cầu nguyện: Nếu không dành thời giờ cho việc cầu nguyện, người tông-đồ sẽ
không có sức mạnh tinh thần cho những đòi hỏi của việc tông-đồ. Thánh phụ
Đa-minh đã thăng bằng 2 cuộc sống bằng cách rao giảng ban ngày và cầu nguyện
ban đêm.
3.2/ Con người khao khát được dạy dỗ và lắng
nghe Tin Mừng: Tuy đã cùng với các tông-đồ xuống thuyền để xa cách dân chúng để
Thầy trò có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng khi ra khỏi thuyền, Đức Giêsu thấy
một đám người rất đông đã chờ đợi sẵn, Ngài chạnh lòng thương, vì họ như bầy
chiên không người chăn dắt. Người lại bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều.
Xưa cũng như nay, nhu cầu săn sóc phần hồn cho
dân chúng luôn khẩn trương cần thiết, vì:
(1) Chiên không người chăn sẽ không biết đường
đi: Người mục-tử tinh thần cần chỉ cho đoàn chiên của mình đường đi tới Thiên
Chúa, đích điểm của cuộc đời. Không có đích điểm này, con người sẽ dễ lạc
hướng, và sẽ bị cuốn hút vào những mời gọi bất chính của quỉ thần và thế gian.
(2) Chiên không người chăn sẽ không kiếm được
thức ăn bổ dưỡng: Người mục-tử tinh thần cần chính mình nuôi dân hay chỉ cho
dân tới những thức ăn tinh thần như Lời Chúa, các bí-tích, và đời sống cầu
nguyện kết hợp với Thiên Chúa.
(3) Chiên không người chăn sẽ làm mồi cho thú
dữ: Người mục-tử tinh thần cần sớm nhận ra và chỉ cho đoàn chiên biết những cám
dỗ nguy hiểm và cạm bẫy của cuộc đời: lối sống ích kỷ, hưởng thụ, tôn thờ vật
chất, giết hại thai nhi, thay vợ đổi chồng, tự do quá trớn …
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Mối liên hệ giữa mục-tử và đoàn chiên đòi hai
chiều: mục-tử cần yêu thương và lo lắng cho đoàn chiên; trong khi đoàn chiên
cần vâng lời và giúp đỡ mục tử chu toàn nhiệm vụ. Cả hai cần phải thi hành
thánh ý của Thiên Chúa, làm sao cho mọi người đạt được ơn cứu độ mà Chúa Giêsu
đã chuẩn bị.
- Mục tử cần cầu xin cho có được sự khôn ngoan
của Thiên Chúa, để biết cách dẫn dắt đoàn chiên sống theo lề luật của Thiên
Chúa và tránh khỏi mọi nguy hiểm của ba thù.
- Các hoạt động tông đồ cần được thăng bằng với
đời sống cầu nguyện. Một đời hoạt động tông đồ không có cầu nguyện sẽ lạc hướng
và dễ rơi vào chán chường, thất vọng.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên OP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét