Thánh Phanxicô Xaviê
(1506-1552)
(1506-1552)
Đức Kitô hỏi,
"Có lợi ích gì nếu được cả thế gian mà mất sự sống?" (Mt. 16:26a).
Câu hỏi trên đã trở thành lời tâm niệm của một giáo sư triết trẻ tuổi, với một
tương lai đầy hứa hẹn trong giới kinh viện mà sự thành công, uy tín và vinh dự
đang chờ đón.
Vào lúc đó, Phanxicô
Xaviê mới 24 tuổi, đang sinh sống và giảng dạy ở kinh thành Balê. Ngài không
thay đổi ngay lập tức khi nghe những lời ấy, nhưng tất cả là nhờ ở người bạn
tốt, Cha Ignatius ở Loyola, đã liên lỉ thuyết phục và sau cùng đã chiếm được
người thanh niên ấy cho Ðức Kitô. Sau đó, Phanxicô tập luyện đời sống tâm linh
dưới sự hướng dẫn của Cha Ignatius, và năm 1534 ngài gia nhập cộng đoàn nhỏ bé
của Cha Ignatius (là Dòng Tên thời tiên khởi). Tại Montmartre, các ngài khấn
sống khó nghèo, khiết tịnh và hoạt động tông đồ dưới sự hướng dẫn của đức giáo
hoàng.
Từ Venice, là nơi
ngài thụ phong linh mục năm 1537, Cha Phanxicô Xaviê đến Lisbon và từ đó ngài
dong buồm đến Ấn Ðộ, cập bến làng Goa ở bờ biển phía tây nước Ấn. Trong vòng 10
năm tiếp đó, ngài đã tích cực hoạt động để đem đức tin đến cho rất nhiều dân
tộc, trong đó có người Ấn Ðộ, Mã Lai và Nhật Bản.
Bất cứ chỗ nào ngài
đến, ngài đều sống với người nghèo, chia sẻ thức ăn và các phương tiện thô sơ
với họ. Ngài dành rất nhiều thời giờ để chăm sóc người đau yếu, nghèo khổ, nhất
là người cùi. Rất nhiều khi ngài không có thời giờ để ngủ hoặc ngay cả để đọc
kinh nhật tụng, nhưng, qua các thư từ ngài để lại chúng ta được biết, ngài luôn
luôn tràn ngập niềm vui.
Cha Phanxicô đến các
quần đảo ở Mã Lai, và Nhật Bản. Ngài học tiếng Nhật và rao giảng cho các người
dân chất phác, dạy giáo lý và rửa tội cho họ, cũng như thành lập các trụ sở
truyền giáo cho những người muốn giúp đỡ công cuộc của ngài. Từ Nhật Bản, ngài
mơ ước đến Trung Hoa, nhưng dự tính này không bao giờ thực hiện được. Ngài đã
từ trần trước khi đặt chân đến phần đất này.
Năm 1622, ngài được
Ðức Giáo Hoàng Piô X phong thánh và đặt làm quan thầy các công cuộc truyền giáo
nước ngoài.
Lời Bàn
Tất cả mọi người
chúng ta đều được mời gọi để "ra đi và rao giảng cho muôn dân" (x.
Mátthêu 28:19). Chúng ta không nhất thiết phải đi đến những nơi xa xôi để rao
giảng, mà hãy rao giảng ngay trong gia đình, cho con cái, vợ chồng, và những
người cùng làm việc với chúng ta. Và sự rao giảng không chỉ bằng lời nói, nhưng
còn qua đời sống hàng ngày. Chính nhờ sự hy sinh, từ bỏ tất cả những gì của
riêng mình, mà Thánh Phanxicô mới có tự do để đem Tin Mừng đến cho người khác.
Hy sinh là quên đi cái tôi của mình vì lợi ích cao cả hơn, lợi ích của sự cầu
nguyện, lợi ích khi giúp đỡ người có nhu cầu, lợi ích khi lắng nghe người khác.
Món quà lớn nhất của chúng ta là thời giờ, và Thánh Phanxicô đã hy sinh thời
giờ của ngài cho người khác.
Trích từ
NguoiTinHuu.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét