Thứ Sáu Tuần III PS
Bài đọc: Acts
9:1-20; Jn 6:52-59.
1/ Bài đọc I:
1 Ông Sao-lô vẫn còn hằm hằm đe doạ giết các môn đệ Chúa, nên
đã tới gặp thượng tế 2 xin thư giới thiệu đến các hội
đường ở Đa-mát, để nếu thấy những người theo Đạo, bất luận đàn ông hay đàn bà,
thì bắt trói giải về Giê-ru-sa-lem. 3 Vậy đang khi ông đi
đường và đến gần Đa-mát, thì bỗng nhiên có một luồng ánh sáng từ trời chiếu
xuống bao phủ lấy ông. 4Ông ngã xuống đất và nghe có tiếng nói
với ông: "Sa-un, Sa-un, tại sao ngươi bắt bớ Ta." 5 Ông
nói: "Thưa Ngài, Ngài là ai?" Người đáp: "Ta là Giê-su mà ngươi
đang bắt bớ. 6 Nhưng ngươi hãy đứng dậy, vào thành, và
người ta sẽ nói cho ngươi biết ngươi phải làm gì." 7 Những
người cùng đi với ông dừng lại, sững sờ: họ nghe có tiếng nói, nhưng không
trông thấy ai. 8 Ông Sao-lô từ dưới đất đứng dậy, mắt thì
mở nhưng không thấy gì. Người ta phải cầm tay dắt ông vào Đa-mát. 9Suốt
ba ngày, ông không nhìn thấy, cũng chẳng ăn, chẳng uống.
10 Bấy giờ ở Đa-mát có một môn đệ tên là Kha-na-ni-a. Trong một
thị kiến, Chúa phán với ông: "Kha-na-ni-a!" Ông thưa: "Dạ, lạy
Chúa, con đây." 11 Chúa bảo ông: "Đứng lên, đi
tới phố gọi là Phố Thẳng, đến nhà Giu-đa tìm một người tên là Sao-lô quê ở
Tác-xô: người ấy đang cầu nguyện 12 và thấy một người tên
là Kha-na-ni-a đi vào, đặt tay trên mình để làm cho mình lại thấy được." 13 Ông
Kha-na-ni-a thưa: "Lạy Chúa, con đã nghe lắm kẻ nói về người ấy, về tất cả
những điều ác người ấy đã làm cho dân thánh Chúa tại Giê-ru-sa-lem. 14 Còn
ở đây, người ấy được các thượng tế cho quyền bắt trói tất cả những ai kêu cầu
danh Chúa." 15 Nhưng Chúa phán với ông: "Cứ đi,
vì người ấy là lợi khí Ta chọn để mang danh Ta đến trước mặt các dân ngoại, các
vua chúa và con cái Ít-ra-en. 16 Thật vậy, chính Ta sẽ chỉ
cho người ấy thấy tất cả những đau khổ người ấy phải chịu vì danh Ta."
17 Ông Kha-na-ni-a liền đi; ông vào nhà, đặt tay trên ông
Sao-lô và nói: "Anh Sa-un, Chúa đã sai tôi đến đây, Người là Đức Giê-su,
Đấng đã hiện ra với anh trên đường anh tới đây. Người sai tôi đến để anh lại
thấy được và để anh được đầy Thánh Thần." 18 Lập tức
có những cái gì như vảy bong ra khỏi mắt ông Sao-lô, và ông lại thấy được. Ông
đứng dậy và chịu phép rửa. 19 Rồi ông ăn và khoẻ lại. 20 Rồi
lập tức ông bắt đầu rao giảng Đức Giê-su trong các hội đường, rằng Người là Con
Thiên Chúa.
2/ Phúc Âm:
52 Người Do-thái liền tranh luận sôi nổi với nhau. Họ nói:
"Làm sao ông này có thể cho chúng ta ăn thịt ông ta được?" 53Đức
Giê-su nói với họ: "Thật, tôi bảo thật các ông: nếu các ông không ăn thịt
và uống máu Con Người, các ông không có sự sống nơi mình.
54 Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời, và tôi
sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết, 55 vì thịt tôi
thật là của ăn, và máu tôi thật là của uống.
56 Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở
lại trong người ấy.
57 Như Chúa Cha là Đấng hằng sống đã sai tôi, và tôi sống nhờ
Chúa Cha thế nào, thì kẻ ăn tôi, cũng sẽ nhờ tôi mà được sống như vậy. 58 Đây
là bánh từ trời xuống, không phải như bánh tổ tiên các ông đã ăn, và họ đã
chết. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời."
59 Đó là những điều Đức Giê-su đã nói khi giảng dạy trong hội
đường, ở Ca-phác-na-um.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Thiên Chúa có thể làm chuyện không thể đối với con
người.
Con người thường lấy những gì mình suy nghĩ để
áp dụng cho Thiên Chúa. Họ quan niệm Thiên Chúa cũng giống như họ: nếu họ không
thể làm được, Thiên Chúa cũng không thể làm được. Họ quên đi một điều là Thiên
Chúa khác và vượt xa con người: Ngài làm được mọi sự và không có điều gì là
không thể đối với Ngài. Tiên-tri Isaiah nhắc nhở con người phải luôn nhớ điều
này: “Trời cao hơn đất chừng nào, thì đường lối của Ta cũng cao hơn đường lối
các ngươi, và tư tưởng của Ta cũng cao hơn tư tưởng các ngươi chừng ấy” (Isa
55:9).
Các Bài Đọc hôm nay mở mắt cho chúng ta thấy
những kỳ công Chúa thực hiện. Trong Bài Đọc I, Chúa biến đổi ông Saul từ một
người Pharisees dữ dằn và khốc liệt truy tố các tín hữu, trở thành một người
hăng say rao giảng Tin Mừng và sẵn sàng chết để làm chứng cho Ngài; một điều
không thể xảy ra với sức con người. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu tuyên bố: Tất cả
những ai ăn thịt và uống máu Ngài sẽ được sống muôn đời; người Do-thái ngạc
nhiên thắc mắc: “Làm sao ông ấy có thể lấy thịt cho chúng ta ăn được?”
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thiên
Chúa tạo cơ hội cho Saul ăn năn trở lại.
1.1/ Xung đột ý kiến giữa Thiên Chúa và Saul.
(1) Ý của ông Saul: Ông đi Damascus với mục đích
là để đi bắt các tín hữu theo Đạo mới về để trị tội, như Sách CVTĐ tường trình:
“Ông Saul vẫn còn hằm hằm đe doạ giết các môn đệ Chúa, nên đã tới gặp thượng tế
xin thư giới thiệu đến các hội đường ở Damascus, để nếu thấy những người theo
Đạo, bất luận đàn ông hay đàn bà, thì bắt trói giải về Jerusalem.”
(2) Ý của Thiên Chúa: Ngài không ghét Saul đến
nỗi phải tiêu diệt ông như thói quen của con người thường làm; nhưng Ngài muốn
dùng lòng nhiệt thành của ông để rao giảng Tin Mừng của Ngài cho Dân Ngoại. Vậy
đang khi ông đi đường và đến gần Damascus, thì bỗng nhiên có một luồng ánh sáng
từ trời chiếu xuống bao phủ lấy ông. Ông ngã xuống đất và nghe có tiếng nói với
ông: "Saul, Saul, tại sao ngươi bắt bớ Ta?" Ông nói: "Thưa Ngài,
Ngài là ai?" Người đáp: "Ta là Giêsu mà ngươi đang bắt bớ. Nhưng
ngươi hãy đứng dậy, vào thành, và người ta sẽ nói cho ngươi biết ngươi phải làm
gì."
“Những người cùng đi với ông dừng lại, sững sờ:
họ nghe có tiếng nói, nhưng không trông thấy ai. Ông Saul từ dưới đất đứng dậy,
mắt thì mở nhưng không thấy gì. Người ta phải cầm tay dắt ông vào Damascus.
Suốt ba ngày, ông không nhìn thấy, cũng chẳng ăn, chẳng uống.” Biến cố này được
lặp lại 3 lần trong Sách CVTĐ vì là một biến cố quan trọng không những cho bản
thân Saul, mà còn cho tất cả mọi người.
1.2/ Không ai có thể cưỡng lại ý muốn của Thiên
Chúa.
(1) Làm sao một người bắt đạo như thế có thể ăn
năn trở lại: “Bấy giờ ở Damascus có một môn đệ tên là Hananiah. Trong một thị
kiến, Chúa phán với ông: "Hananiah!" Ông thưa: "Dạ, lạy Chúa,
con đây." Chúa bảo ông: "Đứng lên, đi tới phố gọi là Phố Thẳng, đến
nhà Judah tìm một người tên là Saul quê ở Tarsus: người ấy đang cầu nguyện.”
Ông Hananiah thưa: "Lạy Chúa, con đã nghe lắm kẻ nói về người ấy, về tất
cả những điều ác người ấy đã làm cho dân thánh Chúa tại Jerusalem. Còn ở đây,
người ấy được các thượng tế cho quyền bắt trói tất cả những ai kêu cầu danh
Chúa."
(2) Kế họach của Thiên Chúa cho Saul: Nhưng Chúa
phán với ông: "Cứ đi, vì người ấy là lợi khí Ta chọn để mang danh Ta đến
trước mặt các dân ngoại, các vua chúa và con cái Israel. Thật vậy, chính Ta sẽ
chỉ cho người ấy thấy tất cả những đau khổ người ấy phải chịu vì danh Ta."
Ông Hananiah liền đi; ông vào nhà, đặt tay trên
ông Saul và nói: "Anh Saul, Chúa đã sai tôi đến đây, Người là Đức Giêsu,
Đấng đã hiện ra với anh trên đường anh tới đây. Người sai tôi đến để anh lại
thấy được và để anh được đầy Thánh Thần."
Lập tức có những cái gì như vảy bong ra khỏi mắt
ông Saul, và ông lại thấy được. Ông đứng dậy và chịu Phép Rửa. Rồi ông ăn và
khoẻ lại. Lập tức ông bắt đầu rao giảng Đức Giêsu trong các hội đường rằng
Người là Con Thiên Chúa.
Saul đi Damascus với mục đích để bắt các tín
hữu; khi ông trở lại Jerusalem là để rao giảng Tin Mừng và làm chứng cho Đấng
ông đã không nương tay bắt bớ. Điều này chứng minh: Chẳng có chuyện gì là không
thể đối với Thiên Chúa!
2/ Phúc Âm: Chúa
Giêsu có thể nuôi dưỡng con người bằng Mình Ngài.
2.1/ Chuyện không thể đối với con người: Người
Do-thái có thể hiểu “bánh từ trời xuống,” vì cha ông họ đã từng ăn Manna trong
sa mạc; nhưng khi Chúa Giêsu đồng hóa “bánh từ trời xuống” với thịt của Ngài (sárk),
họ liền tranh luận sôi nổi với nhau. Họ nói: "Làm sao ông này có thể cho
chúng ta ăn thịt ông ta được?"
Chúa Giêsu cắt nghĩa chi tiết hơn: "Thật,
tôi bảo thật các ông: nếu các ông không ăn thịt và uống máu Con Người, các ông
không có sự sống nơi mình. Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời,
và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết, vì thịt tôi thật là của ăn,
và máu tôi thật là của uống.” Không những chỉ dùng hai danh từ thịt (sárk)
và máu (aima), Ngài dùng hai động từ nhai (trogein) và uống (piein),
như khi con người ăn và uống lương thực phần xác. Điều này chứng tỏ Chúa Giêsu
muốn nói tới nghĩa đen, chứ không còn là nghĩa biểu tượng nữa. Con người qua
mọi thời vẫn chối bỏ sự hiện diện sống động và đích thực của Chúa Giêsu qua
Bí-tích Thánh Thể: có người cho Bánh đây là Lời Chúa, có người cho sự hiện diện
chỉ có tính cách thiêng liêng; đơn giản vì họ cho việc nuôi dưỡng bằng thịt và
máu Chúa là điều không thể!
2.2/ Phải ăn Mình Chúa mới có thể sống muôn đời:
Chúa Giêsu tiếp tục nhấn mạnh tới sự cần thiết của Bí-tích Thánh Thể: “Ai ăn
thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy. Như
Chúa Cha là Đấng hằng sống đã sai tôi, và tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào, thì kẻ
ăn tôi, cũng sẽ nhờ tôi mà được sống như vậy. Đây là bánh từ trời xuống, không
phải như bánh tổ tiên các ông đã ăn, và họ đã chết. Ai ăn bánh này, sẽ được
sống muôn đời." Sự sống Chúa Giêsu muốn đề cập tới ở đây không chỉ là sự
sống thể lý (psyche), nhưng là sự sống thần linh và muôn đời (zoe).
Điều khác biệt giữa hai lương thực: lương thực phần xác chỉ có thể đem lại sự
sống thể lý; nhưng Mình và Máu Chúa sẽ mang lại cho con người sự sống thần
linh, và họ sẽ được sống muôn đời.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta đừng bao giờ giới hạn Thiên Chúa vào
sự hạn hẹp của con người. Khi nào chưa hiểu những điều Thiên Chúa làm, hãy lấy
đức tin bù lại.
- Chúng ta phải luôn tin tưởng Thiên Chúa có thể
làm mọi sự. Hãy mau mắn thi hành những gì Ngài truyền; nhất là năng lãnh nhận
Bí-tích Thánh Thể.
- Những ai chống lại Thiên Chúa thì cũng giống
như người đưa chân đạp mũi nhọn: chân sẽ rách nát chảy máu mà mũi nhọn chẳng hề
hấn gì!
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên OP
****************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét