Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015

LỜI NÓI DỐI KHÔNG LẤY ĐƯỢC LÒNG TIN.



Truyện Ngắn Hay : LỜI NÓI DỐI KHÔNG LẤY ĐƯỢC LÒNG TIN.



Tôi và anh là sinh viên năm đầu của Đại Học. Chúng tôi học chung một lớp nhưng anh hơn tôi 3 tuổi. Những ngày đầu đi học với tôi anh không có một ấn tượng gì sâu sắc. Và cái cách mà tôi xưng hô với anh là tao-mày.
Tôi biết anh có người yêu, chị ấy rất xinh và tôi không quan tâm tới điều đó. Sau 4 tháng học chung, vào 1 ngày bình thường như bao ngày anh nhắn tin trêu đùa là tao và mày yêu nhau đi. Lúc đó trong tôi không có 1 suy nghĩ gì và tôi chấp nhận như 1 trò chơi. Hằng ngày chúng tôi vẫn nhắn tin cho nhau rất nhiều nhưng với nội dung chẳng đâu vào đâu.Ngày qua ngày tôi lại càng có tình cảm với anh hơn. Khi tôi thấy anh post 1 tấm hình của người yêu anh với những lời comment khen ngợi và tôi nghĩ anh rất vui khi nhận được, trong tôi là 1 cảm giác buồn, bỗng dưng tôi thấy chạnh lòng. Tôi bấm nút like và từ hôm ấy tôi không nhắn tin cho anh và không trả lời tin nhắn của anh nữa. Và có lẽ anh hiểu lí do, anh đã chủ động giải thích rằng anh đã chia tay nhưng anh không thể xóa hình ảnh cô ấy ngay được,anh xin tôi cho anh thời gian và hãy tin ở anh. Tôi bằng lòng và trở lại nói chuyện với anh như mọi ngày.
Một buổi sáng thức dậy, tôi online face book và tôi bỗng cười mỉm khi anh đã tháo bức ảnh của chị ấy xuống và xóa hết những gì liên quan tới chị. Tôi thấy mình càng tin anh nhiều hơn.
Chúng tôi ngày càng trở lên thân thiết hơn, quan tâm nhau niều hơn và có lẽ lúc này tôi đã dành cho anh một thứ tình cảm đặc biệt mất rồi. Và anh nói với tôi là hãy yêu nhau nghiêm túc đi nhé! Tôi thấy vui lắm và chẳng thể nào mà tôi không đồng ý.
Anh- một người đủ chín chắn với những trải nghiệm khá nhiều trong cuộc sống, biết đối nhân xử thế và theo tôi nghĩ là khá hoàn hảo. Chúng tôi dần dần xây dựng 1 tình yêu thầm lặng bởi ngoài 2 chúng tôi thì không 1 ai biết chuyện tình này. Hằng ngày, chúng tôi đi học và không bao giờ ngồi cạnh nhau hay nói chuyện với nhau. Những lúc tan học tôi thường về sau để anh trở tôi về. Cứ như thế tôi và anh ngày càng gắn kết hơn.
Sau 1 tháng yêu nhau nghiêm túc a dẫn tôi về nhà anh chơi. Hôm đó nhà anh có đám cỗ. Tôi đã rất lo lắng và chuẩn bị tinh thần để gặp mặt tất cả mọi người trong gia đình anh. Và tôi thật hạnh phúc khi mọi người trong nhà anh rất thoải mái và quan tâm tới tôi. Anh rất tự tin giới thiệu với mọi người rằng tôi là người anh yêu. Tôi hạnh phúc. Anh luôn để ý tới tôi, lo lắng cho tôi, bên tôi và cho tôi một cảm giác thoải mái khi ở nhà anh. Sau ngày hôm đó, tôi và anh lại trở về trường và tiếp tục việc học của mình.
Ngay ngày hôm sau anh nhắn tin nói với tôi rằng em ứng xử chậm lắm không được như người yêu cũ của anh. Bất chợt trong tôi có một cảm giác khó tả và tôi muốn khóc. Tôi im lặng.
Những ngày tiếp theo anh không nhắn tin cho tôi nữa. Thay vào đó anh lại đăng những status nhớ về chị ấy. Tôi như muốn òa khóc và tôi chẳng thể hiểu nổi anh nữa. Nhưng cách tôi chọn vẫn là im lặng.Phải sau đó rất lâu anh mới nhắn tin cho tôi hỏi tại sao không nói chuyện với anh nữa. Và lần này tôi đã nói ra lí do. Anh hiểu và chỉ nói rằng điều đó không ảnh hưởng gì cả. Tôi càng buồn hơn. Có hay chăng anh đang hối hận khi bỏ chị ấy và yêu tôi? Có phải tôi không được như chị ấy? Tôi bắt đầu nghi ngờ tình cảm của anh...
Sau hôm đó, chúng tôi vẫn nhắn tin, nói chuyện với nhau và anh vẫn đưa đón tôi về. Tuy nhiên, anh đã không còn quan tâm tôi như trước nữa. Tình cảm của anh hời hợt khiến tôi khó chịu không chịu đựng được. Tôi đề nghị chia tay dù trong lòng không hề muốn. Anh đồng ý. Tôi không khóc mà chỉ thấy buồn thôi bởi 1 cuộc tình nhạt nhẽo hết mức. Nhưng ngay sáng hôm sau khi thức dậy tôi nhận được tin nhắn yêu thương của anh, tôi mỉm cười và tất nhiên chúng tôi lại trở lại bình thường.
Thời gian trôi qua, chuyện tình của chúng tôi cũng bị lũ bạn trong lớp phát hiện ra nhưng 2 chúng tôi vẫn giữ khoảng cách và chỉ đáp lại những câu hỏi của mọi người bằng nụ cười quen thuộc.
Đã rất lâu rồi anh không nhắc tới chi ấy- người yêu cũ của anh. Tôi cứ nghĩ rằng anh đã quên hẳn chị ấy cho tới 1 hôm tôi thấy tên của chị vẫn lưu trong điện thoại anh với cái cách anh lưu rất tình cảm. Rồi tới một hôm anh và chị ấy lại kết bạn trở lại trên face book. Trong tôi là 1 linh cảm chẳng lành. Nhưng lần này anh đối xử với tôi tình cảm lắm và điều đó khiến tôi không bận tâm tới mối quan hệ của anh và chị ấy nữa. Rồi 1 lần nữa a lại đưa tôi về nhà anh chơi...Kì lạ thay khi lần này về anh không nói chuyện với tôi, không quan tâm tôi và thường lảng tránh ánh mắt của tôi. Mọi người trong nhà vẫn nói chuyện với tôi nhưng ít hân hoan như lần trước. Và tôi có một cảm giác lạc lõng, tủi thân. Tôi thấy giận anh nhưng tôi vẫn luôn cười khi tiếp xúc với mọi người trong nhà.
Sau 2 ngày ở nhà anh tôi nói rằng chúng tôi cần trở lại trường và chuẩn bị cho buổi thi ngày mai. Anh đã nổi cáu với tôi và nói những lời thật vô cớ rồi đi ra khỏi phòng. Tôi lặng lẽ rơi những giọt nước mắt. Trong đầu tôi có một sự thất vong nặng nề. Mẹ anh vô tình đã nhận ra thấy tôi và bác nói rất nhẹ nhàng khiến tôi có phần ái ngại. Tôi biết mẹ anh nói anh vào dỗ dành tôi nhưng anh không vào. Anh chỉ nhắn cho tôi 1 tin duy nhất " đi ngủ đi mai lên trường nói chuyện". Sự thật là tôi chẳng thể ngủ được và tôi chỉ đáp lại bằng từ "vâng"
Sáng hôm sau tôi thu xếp quần áo chuẩn bị đi nhưng anh có thái độ rất khó chịu. Chúng tôi đi với nụ cười giả tạo trĩu nặng. Giữa đường anh nói em tựu bắt xe về đi anh không muốn đi. Tôi hỏi lí do thì anh bảo mệt. Nhưng ngay sau đó anh nhấn ga đi với tốc độ chóng mặt khiến tôi như suýt ngã nhào. Tôi không làm cách nào để anh dừng lại. Tôi đã níu anh dừng xe và cuối cùng anh cũng dừng lại. Tôi bước xuống từng dòng nước mắt lã trã rơi. Tôi khoác balo và túi đồ đi bộ với cái bộ dạng nhếch nhác. Những người đi qua để lại tôi 1 cái nhìn khó hiểu. Tôi lên xe ô tô và trở về với những giọt nước mắt thảm hại.
Trở về là tôi nhưng với bộ dạnh mệt nhoài như sắp gục ngã. Tôi buồn vì sau mỗi lần về nhà anh thì tôi và anh lại xảy ra chuyện. Tối hôm đó anh đã nhắn tin và đòi chia tay. Đầu óc tôi như sắp nổ tung. Tôi gọi cho anh và nói tại sao anh đối xử với tôi như vây? Tại sao anh dẫn tôi về nhà làm gì khi anh không còn yêu tôi nữa. Đáp lại chỉ là câu " anh xin lỗi ". Tôi tuyệt vọng vì ngày hôm ấy là kỉ niệm 5 tháng chúng tôi yêu nhau. Ngày bắt đầu cũng chính là ngày kết thúc. Nó diễn ra nhanh quá. Những ngày sau đó tôi nhắn tin anh không trả lời, tôi gọi anh không nghe và anh cũng không tới lớp nữa. Bạn bè hỏi han tôi rất nhiều và có những người còn nhắn tin cho anh nhưng anh không màng. mấy ngày sau đó tôi ốm nặng và phải truyền nước. Tôi nhợt nhạt và hẳn ai cũng nhận ra.
1 tuần sau tôi mới nhận được tin nhắn của anh. Anh nói hãy quên anh đi, anh không xứng đáng và anh không muốn yêu nữa. Vậy mà mấy hôm nay tôi vẫn cứ nghĩ là anh đang bận việc, rồi anh sẽ quay lại nhanh thôi. Tôi đã chờ đợi vô ích rồi.
Sau 10 ngày chia tay anh 1 lần nữa nhắn tin cho tôi và nói anh và chị ấy quay lại với nhau. Tôi không tin vào mắt mình nữa, tôi bật khóc, khóc nức nở và tôi đập tan chiếc điện thoại của mình ra. Tôi hận anh. Tôi ghét anh. Tôi căm thù anh. Còn anh thì nhanh chóng thay đổi ảnh của anh bằng ảnh chị ấy, công khai là anh và chị ấy yêu nhau. Tại sao? tại sao lại nhanh đến vậy chứ. Trong khi yêu tôi anh chưa 1 lần công khai vậy mà mới chia tay anh đã như thế với chị rồi. Tôi chạnh lòng và hơn hết tôi đau khổ tới cùng cực.
Khi bình tĩnh lại tôi đã hỏi anh lí do tại sao và anh nói chị ấy đã có thai nhưng đã phá. Tôi giật mình và như chết lặng đi. Sao lí do ấy lại quen thuộc quá chứ. Có thể đó chỉ là một lời nói dối và là cái cớ để anh quay lại bên chị. Vì họ đã chia tay lâu rồi mà. Tôi chấp nhận và đáp lại bằng cái im lặng như ban đầu.


Thế là kết thúc một chuyện tình nhạt nhẽo tới chóng vánh và đơn giản đã làm tôi không còn tin tưởng vào bất cứ điều gì.
            Vì lời nói dối không lấy được lòng tin...
Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-ngan-hay-loi-noi-doi-khong-lay-duoc-long-tin_16692.html#ixzz3UV0RTycC
Nguồn: Wapchoi.Mobi


Lòng tin

Thứ Hai Tuần IV Mùa Chay

Lời Chúa: Ga 4,43-54


"Chúa Giêsu bảo ông: 'Ông hãy về đi, con ông mạnh rồi.' Ông tin lời Chúa Giêsu nói và trở về." (Ga 4,50)


43 Khi ấy, Chúa Giêsu bỏ Samaria mà đến Galilêa. 44 Chính Người đã nói: "Không vị tiên tri nào được kính nể nơi quê hương mình". 45 Khi Người đến Galilêa, dân chúng ra đón tiếp Người: Họ đã chứng kiến tất cả các việc Người làm ở Giêrusalem trong dịp lễ; vì họ cũng đi dự lễ.

46 Người trở lại Cana xứ Galilêa, nơi Người đã biến nước thành rượu. Bấy giờ có một quan chức nhà vua ở Capharnaum có người con trai đang đau liệt. 47 Được tin Chúa Giêsu đã bỏ Giuđêa đến Galilêa, ông đến tìm Người và xin Người xuống chữa con ông sắp chết. 48 Chúa Giêsu bảo ông: "Nếu các ông không thấy những phép lạ và những việc phi thường, hẳn các ông sẽ không tin". 49 Viên quan chức trình lại Người: "Thưa Ngài, xin Ngài xuống trước khi con tôi chết". 50 Chúa Giêsu bảo ông: "Ông hãy về đi, con ông mạnh rồi". Ông tin lời Chúa Giêsu nói và trở về.

51 Khi xuống đến sườn đồi thì gặp gia nhân đến đón, báo tin cho ông biết con ông đã mạnh. 52 Ông hỏi giờ con ông được khỏi. Họ thưa: "Hôm qua lúc bảy giờ cậu hết sốt". 53 Người cha nhận ra là đúng giờ đó Chúa Giêsu bảo ông: "Con ông mạnh rồi", nên ông và toàn thể gia quyến ông đều tin. 54 Đó là phép lạ thứ hai Chúa Giêsu đã làm khi Người ở Giuđêa về Galilêa.

Cầu nguyện:


Con tin rằng nơi lòng những người cứng cỏi nhất cũng có một đốm lửa của sự thiện, được vùi sâu dưới những lớp tro.
Chỉ một ngọn gió của tình yêu chân thành cũng đủ làm đốm lửa ấy bừng lên rạng rỡ.
Con tin rằng dần dần mỗi người sẽ gặp nhau, vượt qua mọi tranh chấp, bất đồng, mọi dị biệt, thành kiến, để cùng nắm tay nhau đi qua sa mạc cuộc đời mà về nhà Cha là nơi hạnh phúc viên mãn.Amen


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét